chi tiết
Cập nhật 08:19 31/05/2022 Lượt xem: 335
Share via Email
In bài viết

Mưa

Tác giả: Kim Thoa

Trich trong Tập truyện ngắn “Nắng mùa đông”

Mưa rả rích cả ngày.

Mưa tầm tã cả tháng.

Mưa cứ thảng nhiên rơi.

Mặc cho mọi người sốt ruột.

Từ đầu tháng đến giờ chưa bán được cái gì.

Người ta cứ vội vội vàng vàng băng qua cái lạnh buốt của những cơn mưa mùa đông.

Không bán được hàng thì không có tiền thưởng thậm chí còn có nguy cơ nợ lương, triệu hai một tháng lương, đắt hàng thì thêm được vài trăm.

Em trai nó làm được triệu bảy một tháng.

Cả hai chị em chỉ lo được chi phí ăn uống tằn tiện hằng ngày cho gia đình, còn tiền mổ mắt, nuôi cơm của mẹ những mười triệu tính sao đây?

Chúa ơi! nó thở dài

Cứ miên man với những suy nghĩ mông lung, nó chợt giật mình vì tiếng người hỏi:

“Bộ này có size nhỏ hơn không em?”

Ô, một anh thanh niên trông dáng vẻ sang trọng chắc vừa bước ra từ xe ô tô sáng bóng kia.

“Dạ có đấy anh à, bé bao nhiêu cân hả anh?” nó vừa hỏi vừa lục tìm bộ bé hơn đưa cho anh.

“Mười một cân. À, bộ này vừa đấy. Nhặt cho anh vài bộ nữa cùng size nhưng kiểu khác.”

Dạ, nó mừng quá.

Ơn Chúa, bán được hàng rồi.

“Bao nhiêu tiền hả em?”

“Dạ, anh chờ chút để em tính tiền.”

Đầu óc nó đang tính toán thật nhanh.

Anh chỉ nhìn sản phẩm chứ không để ý đến giá tiền, thậm chí không thèm sờ xem chất vải.

Nó cứ cộng, tăng thêm giá tiền vào chắc là anh cũng không biết.

Tính xong, nó chỉ cần cắt bỏ cái mác đi là xong.

Anh mua nhiều thế này, mỗi thứ nó cứ cộng thêm hai mươi nghìn thế là có năm trăm nghìn đút túi.

À, anh còn lấy cả mấy cái mốt cũ của năm ngoái.

Sổ sách năm ngoái đã đốt rồi biết cái này xếp xó lâu ngày ai cũng tưởng đã hết hàng.

Lạy Chúa! Xin thông cảm tha thứ cho con, nhà con đang rất cần tiền.

“Tất cả bốn triệu hai anh ạ.” nó nói với anh mà mắt vẫn không rời cái máy tính tiền.

Bối rối, lúng túng, nó cảm thấy xấu hổ như đang trần truồng mặc dù trên người nó là ba lớp quần áo chống chọi cái rét cuối đông.

“Tiền nè em gái, sao thế?” Anh tròn mắt nhìn nó

“Dạ không” nó đưa trả anh ba trăm nghìn rồi cầm bốn triệu rưỡi.

Em bốc hết mác ghi giá ra rồi gói vào cho anh đi sinh nhật.

“Dạ vâng.”

Ô, Chúa giúp con đây mà

Thế thì khách sẽ không có cơ hội đổi hàng hay trả lại hàng, sẽ không ai biết.

Nó giật mác giá ra và cứ giật một cái lại thấy mình nhỏ đi một chút, giật thêm một cái mác khác lại thấy mình nhỏ đi chút nữa, giật xong chục tấm mác kia nó thấy mình như chỉ còn bằng con kiến, một con kiến nhỏ xíu trần truồng.

Ôi, lạy Chúa con! nó lắc đầu cố xua đi cảm giác tội lỗi, cố nghĩ đến mẹ, đến những chi phí cho ca mổ.

Để cứu mẹ, giá nào nó cũng trả.

Nghĩ thế, nó cứ xếp gọn mấy cái mác vào và gói hàng cho khách.

Xong, anh rời cửa hàng.

Nó vào sổ những sản phẩm của năm nay mà anh vừa mua với mức giá đúng của cửa hàng còn tiền mấy bộ của năm ngoái tồn kho nó giấu nhẹm, giấu cả mác, đút hết vào túi quần đem về nhà cho chắc ăn.

Cứ cho là lộc Chúa ban, chắc tại nó cầu nguyện xin tiền tha thiết quá mà không chịu mua đề hay xổ số nên Chúa phải cho bằng cách này.

Tốt quá, con tạ ơn Chúa.

Cộng xong sổ, nó đút túi một triệu rưỡi.

Được lộc, lẽ ra nó phải mừng chứ, vậy mà sao lòng cứ nặng trĩu.

Chín giờ rưỡi tối, hết giờ bán hàng nó khóa cửa hàng ra về với triệu rưỡi trong túi và cả một núi rưỡi đá tảng trong lòng.

Từng giọt mưa lạnh buốt cứ đều đều tạt vào mặt nó.

Dự báo thời tiết bão hôm nay ấm hơn hôm qua mà sao nó lại thấy rất lạnh.

Về nhà tắm rửa sạch sẽ, trùm kín chăn bông, nằm mãi nó vẫn không sao ngủ được.

Mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ, từng giọt mưa cứ lách tách rơi xuống mặt đất, rơi thẳng vào đầu nó như muốn tố cáo nó.

Trong ánh đèn ngủ vàng vàng mờ mờ, ba tờ năm trăm hiện lên thật rõ nét, rõ như cái cảm giác trần truồng của tâm hồn nó.

Nó chợt thấy mình thật bẩn thỉu.

Một sự bẩn không liên quan gì đến việc tắm rửa vừa rồi của nó

Số điện thoại của khách đây.

Anh nhờ đó đến giao quà tận nhà cho con gái của bạn anh.

Nó lấy số của anh để hỏi đường. Nó làm ca chiều.

Sáng mai rảnh nó sẽ đi giao quà cho cô bé ấy.

Đó là một cô bé rất xinh xắn nhưng bị mù.

Bé vô cùng vui sướng khi nhận được quà mặc dù em không thể nhìn thấy những bộ đồ đó đẹp xấu thế nào.

Bé cứ hồn nhiên hỏi về chúng khi mở quà.

Bé ngở nó như một thiên thần đem niềm vui đến cho các em bé ngoan và thật bất ngờ bé nhắm mắt chắp tay cầu nguyện ngay trước mặt nó.

“Lạy Chúa Hài Đồng! con ngợi khen tình yêu của Chúa đã sai thiên sứ đến tặng quà cho con. Con rất hạnh phúc. Con cũng cầu nguyện cho nhiều bạn nhỏ cũng được thiên sứ tặng quà như con để các bạn ấy cũng được vui vẻ hạnh phúc. Amen.”

Lời cầu nguyện hồn nhiên ấy, gương mặt thánh thiện ấy như hồi chuông cảnh tỉnh dồn dập vang lên trong lòng nó.

Phải khó khăn lắm nó mới quay về được trước sự nồng nhiệt đáng yêu của cô bé.

Đi giữa phố phường quen thuộc mà sao nó cứ thấy lạ lẫm, bao dằn xé trong lòng cứ thi nhau co kéo.

Nó lấy điện thoại, gọi cho anh khách hàng.

Chiều về, bầu trời sáng bừng trong ánh nắng dìu dịu của mùa đông.

Nó đang lau dọn cửa hàng thì anh khách hôm qua đến.

“Em gọi anh đến chuyện gì vậy? Có gì trục trặc về gói hàng hôm qua à? chắc anh đưa thiếu tiền?”

“Dạ không” nó ấp úng.

Lấy một hơi thật dài, nó ngập ngừng nói:

“Em xin lỗi hôm qua tính tiền sai cho anh. Số hàng anh mua không hết nhiều tiền đến thế. Tiền của anh đây.”

Nó trả anh năm trăm nghìn, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

“Uh! Vậy à”

Anh chưa cầm tiền vội mà nhìn nó với một ánh mắt lạ lẫm.

“Ơ! Cám ơn em nhé!”

Anh nhận lại tiền rồi ra đi với một thái độ tế nhị và hiểu biết, xen lẫn sự cảm phục.

Còn nó lặng lẽ vào sổ những sản phẩm nó là giấu đi.

May mà vẫn còn mác, ký hiệu mã hàng.

Trả nốt một triệu cho cửa hàng, nó thở phào nhẹ nhõm.

Thế là xong, tạm biệt triệu rưỡi.

Nó trở lại với nỗi lo lắng cũ.

“Tiền đâu mổ mắt cho mẹ đây, nó có đần không khi bỏ qua cơ hội ấy.

Cứ lo cho mẹ xong, tổng kết lại tội rồi đi xưng tội một thể, Chúa vẫn tha thứ cơ mà.

Nhưng không ổn, mẹ mà biết sẽ rất xấu hổ vì nó.

Mọi người mà biết nó sẽ rất xấu hổ với mọi người

Còn nó thì biết bao giờ mới tìm lại được sự bình an.

Chẳng lẽ sự thanh thản của tâm hồn nó chỉ đáng giá có một triệu rưỡi thôi sao.”

Nó cứ miên man với những suy nghĩ không lối thoát, lòng đau thắt từng cơn khi nghĩ đến cảnh một ngày nào đó dắt mẹ đi dạo mà cứ phải vận dụng hết khả năng ngôn từ để miêu tả cảnh vật cho mẹ nếu mẹ nó không còn nhìn thấy nữa, nếu không có tiền mổ mắt thì “tiền, lại tiền”.

Nó vẫn hơi hơi tiếc cái khoản tiền triệu rưỡi ấy.

Phó thác cho Chúa thật ra không dễ tí nào vì cuộc sống luôn có những hoàn cảnh khiến đức thiên ta phải chọn lựa.

Mỗi lần chọn Chúa trái tim ta lại đau đớn như roi đòn mà Chúa Giêsu phải chịu trong cuộc khổ nạn

Cuộc khổ nạn ấy, Chúa đau đớn hơn ngàn lần những gì ta có thể hiểu được.

“Thôi cố lên. Hãy ký thác đường đời cho Chúa, chính Người sẽ ra tay.”

Nó nhẩm đi nhẩm lại câu thánh vịnh mà nó rất ưa thích.

Lại mưa, chiều qua khô ráo được một chút mà giờ trời đã vội vàng mưa tiếp.

Mưa như muốn làm nhũn ra hết những tảng bê tông cứng cỏi trong các công trình mà con người xây cất.

Nó vẫn ngồi bán hàng một mình.

Một mình với cơn mưa giá lạnh.

Một mình với niềm hy vọng mong manh nhưng thanh thản đến lạ kỳ.

(18:40)

(Nguồn Vatican News Tiếng Việt)

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận