Quản lý của Thiên Chúa
Thứ Hai Tuần 32 – Mùa Thường Niên
Khởi đầu thư của thánh Phao-lô tông đồ gửi ông Ti-tô (Tt 1,1-9).
Tôi là Phao-lô, tôi tớ của Thiên Chúa và Tông Đồ của Đức Giê-su Ki-tô, có nhiệm vụ đưa những kẻ Thiên Chúa chọn đến đức tin và sự nhận biết chân lý phù hợp với đạo thánh, với niềm hy vọng được sự sống đời đời mà Thiên Chúa, Đấng không hề nói dối đã hứa từ thuở đời đời.
Vào đúng thời đúng buổi, Người đã biểu lộ lời Người trong lời rao giảng đã được giao phó cho tôi, theo lệnh của Thiên Chúa, Đấng cứu độ chúng ta.
Tôi gửi lời thăm anh Ti-tô, người con tôi thực sự sinh ra trong cùng một đức tin chung.
Xin Thiên Chúa là Cha và xin Đức Ki-tô Giê-su, Đấng cứu độ chúng ta, ban cho anh ân sủng và bình an.
Tôi đã để anh ở lại đảo Cơ-rê-ta, chính là để anh hoàn thành công việc tổ chức, và đặt những kỳ mục trong mỗi thành, như tôi đã truyền cho anh.
Kỳ mục phải là người không chê trách được, chỉ có một đời vợ, con cái cũng tin đạo và không mang tiếng là sống phóng đãng hay bất phục tùng.
Thật vậy, giám quản, với tư cách là quản lý của Thiên Chúa, phải là người không chê trách được, không ngạo mạn, không nóng tính, không nghiện rượu, không hiếu chiến, không tìm kiếm lợi lộc thấp hèn ; trái lại, phải hiếu khách, yêu chuộng điều thiện, chừng mực, công chính, thánh thiện, biết tự chủ ; người ấy phải gắn bó với lời đáng tin cậy và đúng đạo lý, để vừa có khả năng dùng giáo lý lành mạnh mà khuyên nhủ, vừa có khả năng bẻ lại những kẻ chống đối.
A reading from the Letter to Timothy
Ti 1:1-9
Paul, a slave of God and Apostle of Jesus Christ
for the sake of the faith of God’s chosen ones
and the recognition of religious truth,
in the hope of eternal life
that God, who does not lie, promised before time began,
who indeed at the proper time revealed his word
in the proclamation with which I was entrusted
by the command of God our savior,
to Titus, my true child in our common faith:
grace and peace from God the Father and Christ Jesus our savior.
For this reason I left you in Crete
so that you might set right what remains to be done
and appoint presbyters in every town, as I directed you,
on condition that a man be blameless,
married only once, with believing children
who are not accused of licentiousness or rebellious.
For a bishop as God’s steward must be blameless, not arrogant,
not irritable, not a drunkard, not aggressive,
not greedy for sordid gain, but hospitable, a lover of goodness,
temperate, just, holy, and self-controlled,
holding fast to the true message as taught
so that he will be able both to exhort with sound doctrine
and to refute opponents.