Bà A-than-gia
Thứ Sáu Tuần 11 – Mùa Thường Niên
Bài trích sách các Vua quyển thứ hai (2 V 11,1-4.9-18.20).
Ngày ấy, bà A-than-gia, thân mẫu vua A-khát-gia-hu, thấy con mình đã chết, thì đứng lên tiêu diệt tất cả hoàng tộc.
Nhưng bà Giơ-hô-se-va, ái nữ vua Giô-ram và là chị của vua A-khát-gia-hu, đã ẵm Giô-át, con vua A-khát-gia-hu, lén đưa cậu ra khỏi số các hoàng tử sẽ bị sát hại, giấu trong phòng ngủ cùng với người vú nuôi.
Như thế, người ta đã giấu được cậu bé khuất mắt bà A-than-gia, và cậu không bị giết.
Cậu Giô-át ở lại với bà Giơ-hô-se-va trong Nhà Đức Chúa, lẩn trốn ở đó sáu năm, suốt thời bà A-than-gia cai trị xứ sở.
Năm thứ bảy, ông Giơ-hô-gia-đa sai người đi mời các vị chỉ huy một trăm quân thuộc đạo binh Ca-ri và thuộc đoàn thị vệ.
Ông cho họ vào trong Nhà Đức Chúa với ông.
Ông kết ước với họ, bắt họ tuyên thệ trong Nhà Đức Chúa, và cho họ được thấy hoàng tử.
Các vị chỉ huy một trăm quân làm đúng mọi điều tư tế Giơ-hô-gia đã truyền.
Mỗi vị chỉ huy đem theo người của họ, những người đang phiên trực ngày sa-bát, cùng với những người hết phiên trực ngày sa-bát.
Họ đến với tư tế Giơ-hô-gia-đa.
Tư tế trao cho các vị chỉ huy trăm quân, giáo và thuẫn của vua Đa-vít để trong Nhà Đức Chúa.
Các thị vệ ai nấy đều cầm khí giới trong tay, đứng dàn từ phía nam đến phía bắc Nhà Đức Chúa, trước bàn thờ và trước Nhà Đức Chúa cốt để bao quanh vua.
Ông Giơ-hô-gia-đa rước hoàng tử ra, đội vương miện và trao cuộn Chứng Ước.
Người ta phong vương và xức dầu cho hoàng tử, rồi vỗ tay hô lên : “Vạn tuế đức vua !”
Khi bà A-than-gia nghe tiếng dân chúng la, bà đi về phía họ đang ở trong Nhà Đức Chúa.
Bà nhìn lên, thì kìa vua đứng trên bệ cao theo nghi lễ vẫn thường cử hành, các vị chỉ huy và các người thổi kèn ở bên cạnh vua.
Toàn dân trong xứ hân hoan reo hò giữa tiếng kèn trỗi vang.
Bà A-than-gia liền xé áo mình ra và kêu lên : “Phản loạn ! Phản loạn !”
Tư tế Giơ-hô-gia-đa truyền lệnh cho các vị chỉ huy một trăm quân đứng đầu toán binh, ông bảo họ : “Lôi nó ra khỏi hàng quân ! Ai theo nó, thì lấy gươm chém chết !”
Quả thật, tư tế đã từng nói : “Nó không được chết trong Nhà Đức Chúa !”
Họ liền túm lấy bà.
Và khi bà đi qua lối Cửa Ngựa để tới đền vua ; thì họ giết bà ở đó.
Ông Giơ-hô-gia-đa lập giao ước giữa Đức Chúa, vua và dân, nhờ đó dân trở thành dân của Đức Chúa.
Ông cũng lập giao ước giữa vua và dân.
Toàn dân trong xứ kéo tới phá huỷ đền Ba-an, rồi đập nát các bàn thờ và tượng thần.
Còn Mát-tan, tư tế của thần Ba-an, thì họ giết ngay trước các bàn thờ.
Tư tế Giô-hô-gia-đa đặt những trạm canh để giữ Nhà Đức Chúa.
Toàn dân trong xứ thì vui mừng, còn thành vẫn không động tĩnh.
Về phần bà A-than-gia, họ đã lấy gươm giết chết trong đền vua.
A reading from the Second Book of Kings
2 Kgs 11:1-4, 9-18, 20
When Athaliah, the mother of Ahaziah,
saw that her son was dead,
she began to kill off the whole royal family.
But Jehosheba, daughter of King Jehoram and sister of Ahaziah,
took Joash, his son, and spirited him away, along with his nurse,
from the bedroom where the princes were about to be slain.
She concealed him from Athaliah, and so he did not die.
For six years he remained hidden in the temple of the LORD,
while Athaliah ruled the land.
But in the seventh year,
Jehoiada summoned the captains of the Carians
and of the guards.
He had them come to him in the temple of the LORD,
exacted from them a sworn commitment,
and then showed them the king’s son.
The captains did just as Jehoiada the priest commanded.
Each one with his men, both those going on duty for the sabbath
and those going off duty that week,
came to Jehoiada the priest.
He gave the captains King David’s spears and shields,
which were in the temple of the LORD.
And the guards, with drawn weapons,
lined up from the southern to the northern limit of the enclosure,
surrounding the altar and the temple on the king’s behalf.
Then Jehoiada led out the king’s son
and put the crown and the insignia upon him.
They proclaimed him king and anointed him,
clapping their hands and shouting, “Long live the king!”
Athaliah heard the noise made by the people,
and appeared before them in the temple of the LORD.
When she saw the king standing by the pillar, as was the custom,
and the captains and trumpeters near him,
with all the people of the land rejoicing and blowing trumpets,
she tore her garments and cried out, “Treason, treason!”
Then Jehoiada the priest instructed the captains
in command of the force:
“Bring her outside through the ranks.
If anyone follows her,” he added, “let him die by the sword.”
He had given orders that she
should not be slain in the temple of the LORD.
She was led out forcibly to the horse gate of the royal palace,
where she was put to death.
Then Jehoiada made a covenant between the LORD as one party
and the king and the people as the other,
by which they would be the LORD’s people;
and another covenant, between the king and the people.
Thereupon all the people of the land went to the temple of Baal
and demolished it.
They shattered its altars and images completely,
and slew Mattan, the priest of Baal, before the altars.
Jehoiada appointed a detachment for the temple of the LORD.
All the people of the land rejoiced and the city was quiet,
now that Athaliah had been slain with the sword
at the royal palace.