chi tiết
Cập nhật 21:10 06/10/2022 Lượt xem: 150
Share via Email
In bài viết

Nhớ đến những người túng thiếu

Thứ Tư – Tuần 27 – Mùa Thường Niên

Bài đọc 1   Gl 2,1-2.7-14

Lời Chúa trong thư của thánh Phao-lô tông đồ gửi tín hữu Ga-lát.

Thưa anh em, sau mười bốn năm, tôi lại lên Giê-ru-sa-lem một lần nữa với ông Ba-na-ba ; tôi cũng đem theo anh Ti-tô đi với tôi.

Tôi lên đó vì được Thiên Chúa mặc khải, và đã trình bày cho người ta Tin Mừng tôi rao giảng cho dân ngoại, -cách riêng cho các vị có thế giá-, vì sợ rằng tôi ngược xuôi, và đã ngược xuôi vô ích.

Trái lại các ngài thấy rằng tôi đã được uỷ thác nhiệm vụ loan báo Tin Mừng cho những người không được cắt bì, cũng như ông Phê-rô được uỷ thác nhiệm vụ loan báo Tin Mừng cho những người được cắt bì.

Thật vậy, Đấng đã hoạt động nơi ông Phê-rô, biến ông thành Tông Đồ của những người được cắt bì, cũng đã hoạt động biến tôi thành Tông Đồ của các dân ngoại.

Vậy khi nhận ra ân huệ Thiên Chúa đã ban cho tôi, các ông Gia-cô-bê, Kê-pha và Gio-an, những người được coi là cột trụ, đã bắt tay tôi và ông Ba-na-ba để tỏ dấu hiệp thông : chúng tôi thì lo cho các dân ngoại, còn các vị ấy thì lo cho những người được cắt bì.

Chỉ có điều này là chúng tôi phải nhớ đến những người túng thiếu, điều mà tôi vẫn gắng làm.

Nhưng khi ông Kê-pha đến An-ti-ô-khi-a, tôi đã cự lại ông ngay trước mặt, vì ông đã làm điều đáng trách.

Thật vậy, ông thường dùng bữa với những người gốc dân ngoại trước khi có những người của ông Gia-cô-bê đến ; nhưng khi những người này đến, ông lại tránh né và tự tách ra, vì sợ những người được cắt bì.

Những người Do-thái khác cũng theo ông mà giả hình giả bộ, khiến cả ông Ba-na-ba cũng bị lôi cuốn mà giả hình như họ.

Nhưng khi tôi thấy các ông ấy không đi đúng theo chân lý của Tin Mừng, thì tôi đã nói với ông Kê-pha trước mặt mọi người : “Nếu ông là người Do-thái mà còn sống như người dân ngoại, chứ không như người Do-thái, thì làm sao ông lại ép người dân ngoại phải xử sự như người Do-thái ?”

(Nguồn Công Giáo Montréal)


A reading from the Letter of St. Paul to the Galatians

Gal 2:1-2, 7-14

Brothers and sisters:
After fourteen years I again went up to Jerusalem with Barnabas,
taking Titus along also.
I went up in accord with a revelation,
and I presented to them the Gospel that I preach to the Gentiles–
but privately to those of repute–
so that I might not be running, or have run, in vain.
On the contrary,
when they saw that I had been entrusted with the Gospel to the uncircumcised,
just as Peter to the circumcised,
for the one who worked in Peter for an apostolate to the circumcised
worked also in me for the Gentiles,
and when they recognized the grace bestowed upon me,
James and Cephas and John,
who were reputed to be pillars,
gave me and Barnabas their right hands in partnership,
that we should go to the Gentiles
and they to the circumcised.

Only, we were to be mindful of the poor,
which is the very thing I was eager to do.

And when Cephas came to Antioch,
I opposed him to his face because he clearly was wrong.
For, until some people came from James,
he used to eat with the Gentiles;
but when they came, he began to draw back and separated himself,
because he was afraid of the circumcised.
And the rest of the Jews acted hypocritically along with him,
with the result that even Barnabas
was carried away by their hypocrisy.
But when I saw that they were not on the right road
in line with the truth of the Gospel,
I said to Cephas in front of all,
“If you, though a Jew,
are living like a Gentile and not like a Jew,
how can you compel the Gentiles to live like Jews?”

(Nguồn Vatican News)

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận