Lúa và Cỏ Lùng
Tuần 16 – Mùa Thường Niên – Thứ Bảy
“Cứ để cả hai cùng lớn lên cho tới mùa gặt.”
Lời Chúa: Mt 13, 24 – 30
Khi ấy, Chúa Giêsu phán một dụ ngôn khác cùng dân chúng rằng:
“Nước Trời giống như người kia gieo giống tốt trong ruộng mình.
Trong lúc mọi người ngủ, thì kẻ thù của ông đến gieo cỏ lùng vào ngay giữa lúa, rồi đi mất.
Khi lúa lớn lên và trổ bông, thì cỏ lùng cũng lộ ra.
Đầy tớ chủ đến nhà nói với ông rằng: “Thưa ông, thế ông đã không gieo giống tốt trong ruộng ông sao? Vậy cỏ lùng tự đâu mà có?”
Ông đáp: “Người thù của ta đã làm như thế.”
Đầy tớ nói với chủ nhà: “Nếu ông bằng lòng, chúng tôi xin đi nhổ cỏ.”
Chủ nhà đáp: “Không được, kẻo khi nhỏ cỏ lùng, các anh lại nhổ luôn cả lúa chăng.
Hãy cứ để cả hai mọc lên cho đến mùa gặt.
Và đến mùa, ta sẽ dặn thợ gặt: Các anh hãy nhổ cỏ lùng trước, rồi bó lại từng bó mà đốt đi, sau mới thu lúa lại chất vào lẫm cho ta.”
Suy niệm
Trong thiên nhiên, cỏ lùng không thể biến thành lúa tốt; nhưng nơi con người thì khác, không ai xấu tất cả, cũng không ai là tốt hoàn toàn.
Nơi mỗi con người đều có cả lúa tốt và cỏ lùng.
Cỏ lùng là những khuyết điểm, những tính xấu do ma quỷ gieo vào con người, qua nhiều cách thức khác nhau.
Còn lúa tốt là hạt giống Lời Chúa.
Với dụ ngôn lúa và cỏ lùng, Chúa Giêsu muốn cho chúng ta hiểu rằng Thiên Chúa kiên nhẫn chờ đợi và tạo cơ hội để mọi người hối cải và được cứu độ.
Chỉ cần mỗi người chúng ta cố gắng sửa đổi là có thể biến đổi cỏ lùng thành lúa tốt.
Lạy Chúa, xin giúp chúng con biết gieo hạt giống yêu thương và tha thứ vào trong gia đình mình và môi trường sống xung quanh.