Đức Bác Ái
Thứ Năm Tuần 32 – Mùa Thường Niên
Bài trích thư của thánh Phao-lô tông đồ gửi ông Phi-lê-môn (Plm 7-20).
Anh thân mến, tôi rất vui mừng và lấy làm an ủi, khi được thấy đức bác ái của anh, bởi vì, thưa anh, anh đã làm cho lòng trí các người trong dân thánh được phấn khởi.
Vì thế, mặc dầu kết hợp với Đức Ki-tô, tôi có đủ mạnh dạn để truyền cho anh làm điều anh phải làm.
Nhưng tôi thích kêu gọi lòng bác ái của anh hơn, để xin anh làm điều đó.
Tôi, Phao-lô, một người đã già và hơn nữa, một người đang bị tù vì Đức Ki-tô Giê-su, tôi van xin anh cho đứa con của tôi, đứa con tôi đã sinh ra trong cảnh xiềng xích, đó là Ô-nê-xi-mô, kẻ xưa kia đối với anh là vô dụng, thì nay đã thành người hữu ích cho cả anh lẫn tôi, tôi xin gửi nó về cho anh ; xin anh hãy đón nhận nó như người ruột thịt của tôi.
Phần tôi, tôi cũng muốn giữ lại nó ở lại với tôi, để nó thay anh mà phục vụ tôi trong khi tôi bị xiềng xích vì Tin Mừng.
Nhưng tôi chẳng muốn làm gì mà không có sự chấp thuận của anh, kẻo việc nghĩa anh làm có vẻ miễn cưỡng, chứ không phải tự nguyện.
Nó đã xa anh một thời gian, có lẽ chính là để anh được lại nó vĩnh viễn, không phải được lại một người nô lệ, nhưng thay vì một người nô lệ, thì lại được một người anh em rất thân mến ; đối với tôi đã vậy, phương chi đối với anh lại càng thân mến hơn biết mấy, cả về tình người cũng như về tình anh em trong Chúa.
Vậy, nếu anh coi tôi là bạn đồng đạo, thì xin anh hãy đón nhận nó như đón nhận chính tôi.
Nếu nó đã làm thiệt hại cho anh hoặc mắc nợ anh điều gì, thì xin để tôi nhận cả.
Chính tôi, Phao-lô, tự tay viết điều này : tôi sẽ hoàn trả lại.
Tôi khỏi cần nói với anh là anh còn mắc nợ tôi : món nợ đó là chính anh.
Phải, thưa anh, xin anh cho tôi được hưởng niềm vui đó trong Chúa.
Anh hãy làm cho lòng trí tôi được phấn khởi trong Đức Ki-tô.
Đó là lời Chúa
(Nguồn GX Đức Mẹ La Vang, San Jose, California)
A reading from the Letter of St. Paul to Philemon
PHMN 7-20
Beloved:
I have experienced much joy and encouragement from your love,
because the hearts of the holy ones
have been refreshed by you, brother.
Therefore, although I have the full right in Christ
to order you to do what is proper,
I rather urge you out of love,
being as I am, Paul, an old man,
and now also a prisoner for Christ Jesus.
I urge you on behalf of my child Onesimus,
whose father I have become in my imprisonment,
who was once useless to you but is now useful to both you and me.
I am sending him, that is, my own heart, back to you.
I should have liked to retain him for myself,
so that he might serve me on your behalf
in my imprisonment for the Gospel,
but I did not want to do anything without your consent,
so that the good you do might not be forced but voluntary.
Perhaps this is why he was away from you for a while,
that you might have him back forever,
no longer as a slave but more than a slave, a brother,
beloved especially to me, but even more so to you,
as a man and in the Lord.
So if you regard me as a partner, welcome him as you would me.
And if he has done you any injustice
or owes you anything, charge it to me.
I, Paul, write this in my own hand: I will pay.
May I not tell you that you owe me your very self.
Yes, brother, may I profit from you in the Lord.
Refresh my heart in Christ.