chi tiết
Cập nhật 13:51 12/12/2023 Lượt xem: 215
Share via Email
In bài viết

Êlêazarô

Thứ Ba – Tuần 33 – Mùa Thường Niên.

Bài trích sách Macabê quyển thứ hai (2 Mcb 6, 18-31).

Trong những ngày ấy, Êlêazarô, một người trong hàng Luật sĩ vị vọng, ông đã có tuổi và diện mạo oai phong, ông bị người ta cạy miệng bắt phải ăn thịt heo.

Nhưng ông thà chết vinh còn hơn sống nhục, nên ông tự ý ra pháp trường.

Hiểu rằng ông phải xử trí như thế nào, ông nhẫn nại chịu đựng, khẳng khái không ăn đồ cấm vì ham sống.

Các bạn cố tri đứng đó cảm thương ông, gọi lén ông ra khuyên ông xin người ta đem cho ông các thứ thịt ông có phép dùng, rồi ông chỉ giả vờ ăn thịt cúng như nhà vua đã truyền; làm như thế ông sẽ thoát chết; và do tình bạn cố tri, họ đã tỏ lòng nhân đạo như vậy đối với ông.

Nhưng nghĩ đến địa vị bậc lão thành, mái tóc bạc khả kính, cách ăn ở tốt đẹp từ thời niên thiếu, mà nhất là sống xứng với lề luật thánh mà Thiên Chúa đã lập, ông liền trả lời, bảo họ rằng ông sẵn sàng chịu chết.

Ông nói: “Vì ở tuổi chúng tôi không nên giả vờ, kẻo nhiều thanh niên tưởng rằng Êlêazarô đã chín mươi tuổi đầu mà còn lối sống của dân ngoại.

Rồi vì sự giả vờ của tôi để sống thêm một ít lâu nữa, tôi sẽ làm cho chính họ cũng lầm lạc, và vì thế, tôi sẽ chuốc lấy nhơ nhớp và ô danh cho tuổi già của tôi.

Mà dầu tôi có thoát khỏi hình phạt của loài người, thì dầu sống dầu chết, tôi sẽ không thoát khỏi bàn tay của Thiên Chúa toàn năng.

Bởi thế, nếu giờ đây tôi can đảm từ giã cuộc đời, tôi sẽ tỏ ra xứng đáng với tuổi già của tôi; tôi sẽ để lại cho các thiếu niên một tấm gương cao đẹp, nếu tôi tự ý và anh dũng chết cho các lề luật đáng kính và thánh thiện của chúng tôi”.

Nói đoạn ông liền bị điệu đến pháp trường.

Các người áp giải ông đổi lòng thiện cảm họ có đối với ông trước kia thành ác cảm, vì các lời ông vừa nói mà họ cho là điên khùng.

Khi sắp chết vì đòn vọt, ông thều thào trong hơi thở cuối cùng: “Lạy Chúa là Ðấng thông minh chí thánh, Chúa cũng thấu rõ là con có thể thoát chết, nhưng con xin chịu đòn vọt đau đớn trong thân xác con, với niềm vui trong lòng vì kính sợ Chúa”.

Và như thế ông từ giã cuộc đời, để lại không những cho các thanh niên mà còn cho toàn dân một tấm gương anh dũng và một lưu niệm đạo đức.


A reading from the Second Book of the Maccabees
2 Mc 6:18-31

Eleazar, one of the foremost scribes,
a man of advanced age and noble appearance,
was being forced to open his mouth to eat pork.
But preferring a glorious death to a life of defilement,
he spat out the meat,
and went forward of his own accord to the instrument of torture,
as people ought to do who have the courage to reject the food
which it is unlawful to taste even for love of life.
Those in charge of that unlawful ritual meal took the man aside privately,
because of their long acquaintance with him,
and urged him to bring meat of his own providing,
such as he could legitimately eat,
and to pretend to be eating some of the meat of the sacrifice
prescribed by the king;
in this way he would escape the death penalty,
and be treated kindly because of their old friendship with him.
But Eleazar made up his mind in a noble manner,
worthy of his years, the dignity of his advanced age,
the merited distinction of his gray hair,
and of the admirable life he had lived from childhood;
and so he declared that above all
he would be loyal to the holy laws given by God.

He told them to send him at once
to the abode of the dead, explaining:
“At our age it would be unbecoming to make such a pretense;
many young people would think the ninety-year-old Eleazar
had gone over to an alien religion.
Should I thus pretend for the sake of a brief moment of life,
they would be led astray by me,
while I would bring shame and dishonor on my old age.
Even if, for the time being, I avoid the punishment of men,
I shall never, whether alive or dead,
escape the hands of the Almighty.
Therefore, by manfully giving up my life now,
I will prove myself worthy of my old age,
and I will leave to the young a noble example
of how to die willingly and generously
for the revered and holy laws.”

Eleazar spoke thus,
and went immediately to the instrument of torture.
Those who shortly before had been kindly disposed,
now became hostile toward him because what he had said
seemed to them utter madness.
When he was about to die under the blows,
he groaned and said:
“The Lord in his holy knowledge knows full well that,
although I could have escaped death,
I am not only enduring terrible pain in my body from this scourging,
but also suffering it with joy in my soul
because of my devotion to him.”
This is how he died,
leaving in his death a model of courage
and an unforgettable example of virtue
not only for the young but for the whole nation.

Nguồn Vatican News

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận